Tác phẩm “Thức tỉnh gia đình” do Tiến sĩ tâm lý học Shafi Sarpur của Đại học Columbia, Hoa Kỳ, viết, là một tác phẩm thâm sâu về mối quan hệ gia đình hiện đại và tư duy nuôi dạy con cái. Cuốn sách này phân tích từ góc độ độc đáo nguyên nhân xung đột giữa cha mẹ và con cái, cũng như những nguyên nhân sâu xa đằng sau các phản ứng cảm xúc trong cuộc sống hàng ngày. Tiến sĩ Shafi Sarpur khẳng định rằng sự hòa hợp thực sự trong gia đình và sự phát triển lành mạnh của trẻ em bắt nguồn từ sự thức tỉnh và thay đổi của cha mẹ. Đọc cuốn “Thức tỉnh gia đình”, tôi mới nhận ra rằng mình đã làm sai nhiều điều khi giao tiếp với con cái. Làm cha mẹ cũng cần phải không ngừng học hỏi, mở lòng để lắng nghe những gì con nói, suy nghĩ, và cùng nhau trưởng thành. Vì vậy, hãy cùng theo dõi cuốn sách này, bắt đầu một hành trình tâm hồn. Không chỉ để cuộc sống của con tốt đẹp hơn, mà còn để chúng ta trở thành những người cha, người mẹ tốt hơn, mang đến nhiều tình yêu và niềm vui cho gia đình.
1. Giao tiếp thực sự
Thấy được nội tâm của con “Chúng ta không thể tận hưởng cảm giác gần gũi với con cái phần lớn thời gian, vì chúng ta không giao tiếp với bản chất thật sự của chúng, không thưởng thức nội tâm phong phú của chúng, mà lại phản chiếu trạng thái nội tâm của mình lên họ.” – Shafi Sarpur, “Thức tỉnh gia đình”. Chúng ta thường bận rộn với những công việc hằng ngày, vô thức đặt kỳ vọng, lo lắng và ước mơ của mình lên con, mà quên mất việc lắng nghe tiếng nói chân thật của chúng. Giao tiếp thực sự bắt đầu bằng việc buông bỏ cái tôi, tập trung vào thế giới nội tâm phong phú của con. Sokrates đã nói: “Hãy hiểu bản thân.” Chỉ khi thức tỉnh về bản thân, chúng ta mới có thể thực sự nhìn thấy người khác. Khi chúng ta biết trân trọng tài năng và ước mơ độc đáo của con, mối liên kết giữa cha mẹ và con cái sẽ trở nên sâu sắc và chân thật hơn.
2. Nuôi dưỡng ý thức thức tỉnh
Tạo môi trường cho sự phát triển của con “Con cái không cần chúng ta hướng dẫn chúng thức tỉnh, vì chúng vốn dĩ đã thức tỉnh. Nhiệm vụ của chúng ta là củng cố ý thức thức tỉnh bẩm sinh của chúng, tạo môi trường để nó có thể nở hoa và kết trái.” – Shafi Sarpur, “Thức tỉnh gia đình”. Mỗi đứa trẻ đều là một hạt giống, mang trong mình khát vọng khám phá và khả năng học hỏi từ khi sinh ra. Trách nhiệm của cha mẹ không phải là định hình con cái, mà là tạo ra một môi trường an toàn, hỗ trợ sự phát triển của con, giúp hạt giống này lớn lên khỏe mạnh. Chúng ta cần học cách buông tay, cho phép con mắc lỗi và học hỏi từ đó; chúng ta cần trở thành người hướng dẫn, không phải người kiểm soát. Cũng như người làm vườn chăm sóc hoa, cha mẹ cũng nên chăm sóc tinh thần của con, để nó nở hoa tự nhiên.
3. Giúp con trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình “Chỉ khi chúng ta cam kết giúp con thực hiện bản thân, thay vì ép buộc chúng trở thành hình mẫu mà cha mẹ mong muốn, con cái mới có thể phát triển mạnh mẽ.” – Shafi Sarpur, “Thức tỉnh gia đình”. Mỗi đứa trẻ đều là một sự tồn tại độc đáo, có những sở thích, khả năng và ước mơ riêng biệt. Sự phát triển thực sự đến từ việc khám phá và thực hiện bản thân. Vai trò của cha mẹ là khuyến khích con tìm hiểu bản thân, theo đuổi đam mê, thay vì áp đặt ý chí của mình. Như Robert Frost đã nói: “Hai con đường chia nhau trong rừng, và tôi đã chọn con đường ít người đi, từ đó quyết định cuộc đời tôi.” Cha mẹ nên trở thành người ủng hộ trên con đường lựa chọn của con, không phải là người quyết định.
4. Tái cấu trúc quan điểm nuôi dạy con
Tình yêu, thực tế, cũng giống như học lái xe, phải học và thực hành dần dần. Khi làm cha mẹ, không chỉ cần trao cho con tình yêu tràn đầy, mà còn phải học cách dùng sự hiểu biết và tôn trọng để đồng hành cùng sự trưởng thành của chúng, và biết cách hướng dẫn chúng. Khả năng làm cha mẹ tốt không phải là bẩm sinh, mà phải học từng chút một, từng bước một. Hiện nay, nhiều cha mẹ quá chú trọng vào điểm số thi cử và thành tích bề ngoài của con, mà quên mất việc dạy con cách giao tiếp với người khác, cách suy nghĩ độc lập. Áp lực từ xã hội khiến cha mẹ thường xuyên so sánh con mình với người khác, điều này không chỉ làm tổn thương lòng tự trọng của con, mà còn có thể dập tắt sự tò mò về thế giới xung quanh. Tình yêu thực sự là trao cho con đủ tự do. Cha mẹ cần thay đổi phương pháp giáo dục truyền thống, quan tâm từ sâu bên trong đến những suy nghĩ và cảm xúc của con, cùng con học hỏi và khám phá thế giới. Không chỉ quan tâm đến suy nghĩ bên trong của con, mà còn phải dạy con cách giao tiếp với người khác. Qua tình yêu và sự hỗ trợ, để con tự đưa ra quyết định, chúng ta mới có thể giúp con trở thành người tự tin, có khả năng giải quyết vấn đề. Cuối cùng, cha mẹ cần tạo ra một môi trường vừa an toàn vừa cho phép con thử nghiệm những điều mới, giúp con tìm thấy cân bằng giữa tự do và trách nhiệm, từ đó có thể lớn lên khỏe mạnh, hạnh phúc, trở thành người độc lập, tự tin. Phương pháp giáo dục này coi trọng quá trình phát triển của con, không chỉ tập trung vào kết quả, mà hy vọng con phát triển toàn diện, tâm hồn càng ngày càng mạnh mẽ. Chỉ như vậy, chúng ta mới có thể cùng con trưởng thành, làm cho khả năng yêu thương trong cuộc sống ngày càng mạnh mẽ.
Kết luận: “Thức tỉnh gia đình” mỗi người cha, người mẹ đều có tiềm năng trở thành người cha mẹ tốt, chỉ cần chúng ta sẵn sàng nỗ lực, can đảm đối mặt, thì sẽ chứng kiến sự trưởng thành và thịnh vượng của con cái và gia đình. Hãy cùng nắm tay nhau, tạo ra một tương lai hài hòa, hạnh phúc hơn.
Từ khóa: Thức tỉnh, Gia đình, Nuôi dạy con, Mối quan hệ, Phát triển