Trò Chơi Của Sự Yêu Thương
Bài viết này là câu chuyện về tình yêu và sự trưởng thành giữa một anh trai và chị gái. Chúng tôi sẽ khám phá những kỷ niệm từ thời thơ ấu, đến khi trưởng thành, và cách họ đã vượt qua những thăng trầm của cuộc sống.
Những Ngày Đầu Đời
Tôi còn nhớ như in ngày đầu tiên tôi đánh nhau. Khi ấy, tôi còn nhỏ, chỉ mới vào lớp mẫu giáo. Một ngày, tôi nhìn thấy một cô bé bị một cậu bé đẩy ngã. Cô bé ấy chính là chị gái tôi. Tôi lập tức lao ra khỏi hàng đợi, đôi mắt đỏ hoe, gào thét và dùng tay đấm vào cậu bé kia. Nhưng tôi chỉ cảm thấy đau ở tay mình và bắt đầu khóc. Cậu bé kia bị sốc và chạy đi. Chị tôi sau đó đến an ủi tôi, và tôi cảm thấy rất thoải mái.
Chị tôi thông minh hơn tôi rất nhiều. Cô ấy thường biết cách để không làm cha mẹ tức giận, nhưng tôi thì không. Có lần, khi nhìn thấy thứ gì đó đẹp, tôi không thể kiềm chế được bản thân mà đòi hỏi cha mẹ mua cho. Chị tôi lại bảo tôi đừng làm vậy vì cha mẹ sẽ không mua cho chúng tôi. Tôi ngồi xuống và khóc, không hiểu rõ tại sao. Mẹ tôi chạy đến và hỏi tôi tại sao, tôi chỉ nói: “Tôi muốn thứ đó.” Mẹ tôi hỏi: “Thứ nào?” và tôi chỉ có thể nhìn sang chị tôi. Chị tôi hướng dẫn tôi bằng ánh mắt, và tôi chỉ cần chỉ vào thứ đó. Không lâu sau, thứ đó đã nằm trong tay tôi.
Thời Gian Gặp Nhau Ít Ối
Chị tôi đã phải đi ngoại ô sống một năm. Trước khi đi, cô ấy tặng tôi một cây bút chì có con ếch ở đầu, một cục gôm, và vài quyển sổ nhỏ. Cô ấy nói rằng đây là những thứ cô ấy dành dụm tiền để mua cho tôi, và sẽ dùng đến khi tôi vào lớp một. Cô ấy cũng làm một cái hộp đựng bút bằng lon nước ngọt, bên ngoài dán giấy màu sắc sặc sỡ với chữ “Chúc Mừng Sinh Nhật”. Tôi nhận ra rằng tôi chưa chuẩn bị quà sinh nhật cho chị tôi, và nước mắt đã rơi.
Sau khi chị tôi đi, tôi thường ngồi một mình trong nhà, đọc hết tất cả các cuốn truyện tranh “Số Phận Ba Lô” mà tôi có. Giải trí duy nhất của tôi là một quả bóng nhỏ gắn sau cửa và một quả bóng rổ nhỏ. Tôi ngồi trên giường và ném bóng, đôi khi nó vào rổ, đôi khi không. Tôi thường nghĩ về việc chị tôi đang ở đâu, đang làm gì, nhưng tôi không còn khóc nữa. Tôi tự nhủ rằng khi gặp lại chị tôi, tôi sẽ không còn khóc nữa.
Thời Gian Gặp Nhau Ít Ối
Sau một năm, chị tôi trở về. Chúng tôi không còn nói chuyện nhiều như trước. Tôi cảm thấy lạ lẫm khi nhìn chị tôi. Chúng tôi ít nói chuyện hơn và không còn như trước kia. Nhưng khi tôi sắp vào lớp một, tôi ngồi trên ban công và nói với chị tôi rằng tôi rất sợ. Chị tôi hỏi tại sao, và tôi trả lời rằng tôi sợ khi vào lớp một. Chị tôi cười và kể cho tôi nghe nhiều điều thú vị về trường học. Cô ấy còn lấy khăn quàng cổ đỏ ra và đeo lên cổ tôi, nói rằng tôi trông rất đẹp. Chị tôi hỏi tôi liệu năm vừa rồi có vui không, tôi lắc đầu và nói rằng tôi thường ở nhà một mình.
Kỷ Niệm Thanh Xuân
Thời gian trôi qua, tôi 15 tuổi, còn chị tôi 17 tuổi. Tôi học giỏi hơn nên còn ở lại lớp, còn chị tôi đã lên lớp mười hai. Chị tôi thích đọc sách như “Lời Hót Trong Tuyết” và “Mơ Hoa Nở Biết Bao”, còn tôi chỉ thích đọc “Ninja Fire” và “Cướp Đường Phố”. Chị tôi thích đi mua sắm, còn tôi chỉ thích ngồi bên đường với bạn bè. Chúng tôi không có điểm chung nào, và thậm chí còn ghét nhau vì những cuộc cãi vã liên tục.
Một ngày, tôi và chị tôi cãi nhau. Chị tôi khóc và nói rằng cha mẹ chỉ yêu thương tôi mà bỏ mặc chị, và luôn phê phán chị. Tôi đứng trong phòng nghe chị tôi nói và cảm thấy tội lỗi. Tôi nghĩ rằng chị tôi đã chịu nhiều uất ức nhất trong gia đình, và tôi quyết định đi xin lỗi chị. Nhưng khi đến cửa phòng chị, tôi lại không đủ can đảm gõ cửa. Tôi quay lại phòng và nhìn lại những bức ảnh chụp cùng chị tôi, nhớ lại những món quà mà chị đã tặng cho tôi, và cảm thấy buồn.
Đường Đời Khác Biệt
Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi được gửi đến một hòn đảo để học đại học, còn chị tôi thì đi học đại học. Chúng tôi gặp nhau ít hơn, và tôi thường nhớ về chị. Tôi thường coi thường chị tôi, chê bai cô ấy vì những thứ “ngốc nghếch” mà cô ấy làm. Nhưng dần dần, tôi nhận ra rằng tôi đang ghen tị với chị tôi. Chị tôi thường biến mất một thời gian, giống như thời thơ ấu, và sau đó xuất hiện với những hình ảnh du lịch khắp thế giới, gặp gỡ và kết bạn với người nước ngoài. Cô ấy có lòng can đảm để tiếp cận mọi người và tin tưởng vào bản thân.
Tôi không có lòng can đảm như chị tôi, nhưng tôi luôn mong muốn trở thành người như cô ấy. Tôi quyết định theo đuổi những điều mình muốn mà không sợ hãi. Dần dần, tôi nhận ra rằng việc muốn trở thành một người đáng kính trọng không có gì đáng xấu hổ.
Sau khi tốt nghiệp, tôi đã bất ngờ đậu đại học, còn chị tôi chọn đi làm ở nơi khác. Chúng tôi vẫn gặp nhau ít ỏi, nhưng tôi luôn nhớ về chị tôi.
Tóm Lại
Những kỷ niệm về chị tôi luôn là những điều quý giá trong cuộc đời tôi. Dù có bao nhiêu thăng trầm, tình yêu thương của chị tôi vẫn luôn là nguồn động lực để tôi tiến bước.
Từ Khóa
- Trẻ em
- Tình yêu thương
- Trưởng thành
- Kỷ niệm
- Gia đình