Làm chính mình là khát vọng lớn nhất của tôi.

Bỏ Nhà Ra Đi: Hành Trình Đến Với Tự Do và Sự Sang Trọng

Năm thứ hai đại học, tôi quyết định rời xa quê hương để du học tại Úc. Tôi yêu thích Úc từ lần đầu tiên đặt chân đến đây, đặc biệt là vẻ đẹp của rạn san hô và thế giới biển huyền ảo. Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi tôi muốn quay trở lại nơi này.

Thời gian đó, bố mẹ tôi thường xuyên quên việc chuyển tiền sinh hoạt phí cho tôi do công việc bận rộn. Điều này khiến tôi cảm thấy không thoải mái khi phải nhắc nhở họ. Chúng tôi không thực sự thân thiết, chỉ gặp nhau vào cuối tuần. Mỗi lần về nhà, tôi luôn lo lắng mỗi khi chìa khóa chạm vào ổ khóa, bởi vì tôi biết rằng sau mỗi vòng khóa, tôi sẽ đóng cửa lại, đánh dấu sự kết thúc của một khoảng thời gian ngắn ngủi bên gia đình. Vì vậy, rời khỏi quê hương là một lựa chọn tốt cho cả tôi và bố mẹ.

Tôi may mắn tìm được một công việc với mức lương ổn định trong tháng đầu tiên ở Úc, từ đó bắt đầu chuỗi ngày làm việc giữa trường học và công ty kéo dài suốt hai năm. Từ một người ngại giao tiếp, tôi dần trở nên tự tin hơn trong việc trò chuyện với người lạ. Khi yêu cầu tăng lương, tôi đã đưa ra lý do thuyết phục đến mức ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy mình thật sự xứng đáng.

Trong những năm tháng bị lãng quên bởi bố mẹ, tôi đã học cách chăm sóc bản thân. Tôi tận hưởng niềm vui khi kiếm tiền và sự thỏa mãn khi tiêu tiền. Tôi không còn cần phụ thuộc vào bố mẹ nữa, thậm chí còn tiết kiệm được một khoản kha khá. Sau khi trải nghiệm qua các khách sạn sang trọng trên khắp thế giới, tôi nhận ra mình vẫn yêu thích những khách sạn nhỏ nhưng tinh tế như Eclat ở Đài Bắc và Bắc Kinh. Những bức tượng đáng yêu ở đó luôn khiến tôi dành nhiều thời gian để chụp ảnh.

Hai năm du học đã giúp tôi định hình rõ nét cá tính riêng. Tôi đến những nơi mình yêu thích, sống trong ngôi nhà mà tôi chọn, ngắm nhìn khung cảnh mình thích, kết bạn với người từ khắp nơi trên thế giới. Tôi mua những thứ mình yêu thích và tránh xa những điều mình không thích.

Là chính mình chính là ước mơ của tôi, và tôi tin rằng những người phụ nữ có ước mơ sẽ cố gắng hết sức để theo đuổi chúng. Khi tôi cùng bạn thân đi mua đồ trang sức tại Tiffany & Co., tôi đã không ngần ngại mua hai chiếc, một cho bản thân và một tặng cô ấy. Cô bạn thân của tôi nói rằng tôi quá hoang phí, rằng cô ấy không cần mua loại trang sức này. Tôi trả lời rằng tại sao không mua? Từ khi tôi tự lập tài chính, mọi thứ tôi sở hữu đều do chính tay tôi mua. Cô ấy lắc đầu, nói tôi quá cố chấp, nhưng tôi chỉ đơn giản là đang kiên trì theo đuổi điều mình muốn.

Trong một thế giới đầy cám dỗ, tôi biết mình là ai và điều đó đã đủ. Tôi yêu sự sang trọng, nhưng tôi còn yêu sâu sắc hơn sự tự tin mà nó mang lại. Tôi hiểu tầm quan trọng của tiền bạc, nhưng tôi còn hiểu rõ hơn việc tiền bạc không thể mua được sự tự tin.

Trong bộ phim “The Devil Wears Prada”, người biên tập Milananka đã đạt được vị trí thống trị trong ngành thời trang nhờ sự khổ luyện và khắc kỷ. Bạn có thể ngưỡng mộ cô ấy với những thương hiệu cao cấp, nhưng bạn không thấy được sự nỗ lực phía sau. Không có bước đi nhỏ nào mà không dẫn đến sự thành công, vì vậy dù cô ấy có ích kỷ hay khó tính đến đâu, cô ấy vẫn chỉ đang làm điều mình muốn.

Sang trọng là hướng ngoại, còn sự xa xỉ là hướng nội. Sự cố chấp không nhất thiết là một khuyết điểm, mà việc kiên trì theo đuổi điều mình muốn mới là điều quan trọng. Sự khắc kỷ cũng không có gì đáng trách, vì có rất nhiều người thích sự hoàn hảo. Dù bạn có vội vàng đến đâu, mỗi người đều sẽ diễn giải ý nghĩa của Prada theo cách riêng của mình.

Mặc dù tôi biết rằng những dòng chữ này chỉ là chiến lược quảng cáo cho triển lãm ô tô ở Thành Đô, nhưng tôi vẫn bị thu hút bởi sức mạnh của ngôn từ. Những dòng chữ này đã khiến tôi có ý định chạy đến đại lý ô tô để mua xe.

Từ Khóa:

  • Sang trọng
  • Độc lập tài chính
  • Tự tin
  • Kết nối văn hóa
  • Phong cách sống

Viết một bình luận