Thức ăn là bài hát nhớ quê.




Ngọn Gió Nhà Nghèo – Một Bài Hát Về Niềm Nhớ

Nếu bạn từng rời xa quê hương, bạn sẽ hiểu rằng những món ăn từ tuổi thơ là lời ca về quê hương không thể quên. Đó chính là câu chuyện của tôi, khi mới tốt nghiệp đại học và đến một thành phố xa lạ. Tôi sống trong một tòa nhà chật hẹp với những người hàng xóm từ khắp nơi.

Họ đến từ mọi miền đất nước, mỗi người mang theo một giọng điệu đặc biệt của quê hương mình. Những người hàng xóm này, dù có vẻ thô lỗ và không quen nói tiếng phổ thông, lại sở hữu một giọng nói lớn và mạnh mẽ. Họ luôn nói chuyện với nhau từ sáng sớm cho đến đêm muộn, tạo nên một bản giao hưởng cuộc sống đầy màu sắc nhưng cũng đôi lúc làm tôi mệt mỏi.

Tôi sống trong một căn phòng nhỏ và ẩm thấp, giống như tất cả những căn phòng khác trong tòa nhà. Mùa hè đến, nhiệt độ cao và mùi hôi đặc trưng của ngôi nhà cũ khiến tôi cảm thấy ngột ngạt. Chỉ có tầng thượng là nơi duy nhất thoáng đãng và mát mẻ, nơi mọi người tụ tập vào buổi tối để thưởng thức gió mát và uống trà.

Mặc dù tôi thường tránh xa nơi này, nhưng một ngày nọ, một cô bé hàng xóm đã mời tôi lên tầng thượng để ăn dưa hấu. Đó là lần đầu tiên tôi ra khỏi phòng và hòa mình vào không khí thân thiện của mọi người. Mọi người cười đùa và trò chuyện, họ kể về quê hương của mình, từ ẩm thực đến phong tục.

Khi tôi nghe họ nói về những món ăn yêu thích của mình, tôi nhớ về mùa hè ở nhà với mẹ. Mẹ tôi thường nấu một nồi canh đậu xanh lớn, thêm đường, nấm tuyết và hạt sen, sau đó để trong tủ lạnh cho mát. Đến tối, chúng tôi sẽ ra ngoài thưởng thức món ăn này cùng với các món ăn vặt khác như ốc cay, đậu phụ thối và chân vịt.

Khi tôi kể về những kỷ niệm ấy, mắt tôi bỗng trở nên ướt đẫm. Tôi nhớ về chiếc giường nhỏ nhưng êm ái của mình, những người hàng xóm thân thiện và con sông nhỏ mà tôi đã từng tắm. Những hình ảnh ấy như một bài hát về quê hương, ngân vang trong tâm trí tôi.

Các hàng xóm của tôi cũng im lặng lắng nghe, chỉ có chiếc radio cũ phát ra một bản nhạc không rõ tên. Rồi một người đứng dậy và nhìn lên bầu trời, hét lớn: “Nhớ nhà quá!” Mọi người đều đồng lòng hô to, mỗi người với một giọng điệu khác nhau, nhưng cùng một tâm trạng.

Những âm thanh ấy như được gió mùa hè mang đi, bay cao và xa hơn nữa, như một bài thơ đẹp đẽ bay về nơi gọi là nhà. Họ, những người hàng xóm, chính là những nhà thơ du mục, mãi mãi ca ngợi bài hát về niềm nhớ.

Từ Khóa: Niềm Nhớ, Quê Hương, Ẩm Thực, Hàng Xóm, Thành Phố Feral


Viết một bình luận