Không có việc gì mới, tại sao vẫn phải ăn mừng?
Kỷ niệm Tết Nguyên Đán và suy ngẫm về cuộc sống
Bạn có bao giờ tự hỏi, khi không có việc gì mới, tại sao chúng ta vẫn ăn mừng? Dưới đây là những suy tư của tôi về vấn đề này.
Ngày hôm qua, ngày cuối cùng của năm cũ
Hôm qua, vào đêm giao thừa, tôi thức dậy sớm để lên núi thăm ông nội. Bầu trời cao, nước trong, bốn bề yên tĩnh. Một con quạ đậu xuống trước xe của tôi, như một dải lụa dẫn đường.
Tôi quỳ xuống và cúi đầu ba cái trước mộ ông. Khi quay lại, nước mắt lưng chừng mi. Tôi lướt qua mọi người trong gia đình và trốn đi một bên.
Nhớ lại năm ngoái, tôi mang theo nhiều thức ăn và cả bài viết mới của mình để đốt cho ông. Ngọn lửa xoay tròn nhẹ nhàng, tro tàn rơi xuống như tuyết mùa xuân, phủ kín đầu.
Lúc đó, trong lòng tôi tràn đầy vui vẻ.
Nhưng năm nay, tôi không muốn bắt bướm nữa, tôi chỉ muốn uống rượu.
Thích những bức tranh về khỉ
Gần đây, tôi rất thích một số bức tranh về khỉ. Đó là những bức tranh màu xanh dương được vẽ trong các cung điện và di tích từ văn minh Minoan khoảng thế kỷ 2600-1100 trước Công nguyên. Các sử gia nói rằng chúng có thể đến từ Ai Cập, là món quà để cúng dường.
Tôi yêu màu sắc của những bức tranh này, mộc mạc mà linh hoạt, và cả tư thế của những con khỉ, sống động mà giống như thần linh, khoan dung và rộng lượng.
Người xưa đã dùng gì để tạo ra màu sắc như vậy? Màu xanh dương này, giống như con ngươi của con người.
Một bức tranh nhỏ trên mạng xã hội, có chữ ký ở góc dưới bên phải. Tôi có thể nhìn rõ chữ “Lạc” ở phía trước, nhưng chữ sau thì tôi đoán mãi cũng không hiểu. Thôi thì cũng không sao.
Bức tranh màu nước nhỏ này, con khỉ trong suốt, vụng về mà nghệ thuật, một tay chào hỏi, tay kia để trong túi, thiên hạ đang ở trên người nó. Thật tự do, thật nhẹ nhàng, khiến người ta ngưỡng mộ. Nó chắc chắn sẽ rất thoải mái khi ôm vào lòng.
Trích dẫn sâu sắc
Trong cuốn sách tôi vừa đọc, có đoạn viết:
Có lẽ một người phải tự chấp nhận những điều không thể tránh khỏi trong cuộc đời, phải trải qua đủ mọi thăng trầm, phải vượt qua những điều tiềm ẩn bên dưới vẻ bề ngoài, để đối mặt với số phận thực sự, không phải do ngẫu nhiên.
Tôi đã cẩn thận ghi lại đoạn này, để tự nhắc nhở bản thân. Nhìn lại quá khứ và hiện tại của mình. Không thể tránh khỏi, liệu có thời hạn hay giai đoạn nào không?
Tết Nguyên Đán có phải là một điểm phân chia không? Nếu nó thực sự quan trọng như chúng ta nghĩ, vậy nó chia cắt điều gì?
Không có việc gì mới, tại sao vẫn phải ăn mừng?
Sau giây phút đó, chúng ta sẽ trở thành một con người hoàn toàn mới sao?
Tôi nghi ngờ và không hiểu. Giống như mọi thắc mắc tích tụ lâu ngày ùa về trong buổi hoàng hôn khi mọi nhà đều có khói bếp tỏa lên.
Nhớ về người phụ nữ già
Vài năm trước, vào đêm giao thừa, một người bạn mời tôi đến radio giúp anh ấy làm một chương trình phát sóng trực tiếp từ 9 giờ đến 10 giờ tối. Sau khi ăn bữa cơm đoàn viên, tôi ra khỏi nhà. Tôi không muốn làm phiền niềm vui của mọi người, lại không biết lái xe, nên tôi phải đi bộ ra đường để bắt xe.
Khi đi qua cầu vượt, tôi thấy một bà lão đứng một mình dựa vào lan can cầu. Bà mặc áo len màu tối, phình phình như một gói hàng cũ.
Tôi đi qua nhanh chóng, như thể bà không tồn tại. Nhưng những năm sau, tôi luôn nhớ về bà. Mỗi khi thế giới bên ngoài sôi động hoặc mọi thứ cần thiết đều sẵn sàng.
Bà đã cho tôi thấy sự cô đơn thực sự của cuộc sống, hoặc không có nhà, hoặc không thể trở về. Tôi càng tin rằng, con người khó có thể thực sự trở về nhà, dù luôn có tình cảm và ấm áp xung quanh, nhưng đó chỉ là sự tụ họp tạm thời.
Đôi câu đối
Hôm qua, tôi nhìn thấy một đôi câu đối, rất thích: “Có sách thật sự là giàu có, không việc gì là tiên nhân”. Hãy tặng câu này cho mọi người.
Bạn có thể thay từ “sách” bằng bất kỳ từ nào khác, hạnh phúc không có quy tắc cố định nào. Cũng như những con khỉ kia, có thể đơn giản, vụng về, hoặc im lặng.
Dù buồn bã và nghi ngờ thường xuyên dâng lên trong lòng, làm ướt giày tất, tôi vẫn muốn đứng đây, chờ đợi, xem những gì số phận dần dần mang đến, mỗi con sóng, mỗi viên ngọc, đều là món quà, đúng không?
Chúc mọi người luôn ở bên những điều họ yêu thích, mãi mãi.
Từ khóa
- Tết Nguyên Đán
- Quá khứ
- Số phận
- Tự do
- Câu đối