Mùa xuân đã sống bên cầu đá.




Thời gian qua đi như bóng chim

Chim sẻ bay qua trước mặt rồi biến mất, như mọi năm, mùa xuân sắp trôi qua.

Bên cây cầu đá

Bởi Đặng Ứng Tả

Có một cây cầu vòm đá bên cửa phụ của nhà thờ nhà tôi. Bên cạnh cầu là một tấm bê tông dùng để giặt quần áo. Cầu hơi nghiêng do số lượng viên gạch xếp dưới đáy không cân xứng. Một nửa viên gạch chìm trong con suối nhỏ, kẽ hở giữa chúng nảy mầm những đám rêu xanh. Khi còn nhỏ, tôi phải cố gắng rất nhiều để trèo lên đó. Tôi ngưỡng mộ các anh học sinh lớn hơn tôi ở cùng làng, họ nhẹ nhàng nhảy lên và ngồi trên đó chơi những thẻ bài mà họ đổi lấy từ gói mì ăn liền, hút thuốc lá mà họ nhặt được từ người lớn. Tôi không thể tham gia vào, nên chỉ ngồi quan sát. Họ cười ha hả khi nói chuyện sôi nổi, tôi cũng cười theo mà không hiểu lý do. Đó là năm 1995, tôi mới 4 tuổi. Mỗi khi thị trấn Dương Gia có phiên chợ, tôi thường đi cùng bà nội đến nghe kịch Sichuan. Bánh kẹo sữa trắng đóng gói là hàng xa xỉ lúc bấy giờ. Bộ phim hoạt hình “Toy Story” vừa ra mắt chưa lâu, tôi chưa từng vào rạp chiếu phim. Tôi nằm dài trên phiến đá xám xanh, bóng cây lay động trên thân, những nơi không có bóng cây thì bị ánh nắng mặt trời chiếu vào làm nóng bỏng. Tôi cầm nước lạnh từ suối đổ lên người, nhanh chóng bị bay hơi, để lại một vết ẩm màu nhạt dần trở nên trắng. Tôi nhớ rõ rằng suối có cá con màu vàng đất, không di chuyển dưới đáy nước, chúng biến mất khi bị quấy động. Nước suối trong veo và lạnh giá, chân chạm vào đáy, đất mềm mại, đôi khi vài phiến bèo nổi lơ lửng quanh đùi và trôi xuống phía hạ lưu, bèo nổi lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, màu xanh tươi trong suốt.

Khi hè đến, nhiều bạn cùng tuổi tụ tập bên cây cầu đá để chơi. Các cô gái nhảy dây trong sân, các cậu bé chơi trò trốn tìm. Kho chứa gạo của bà Tứ, căn nhà tranh chứa củi, và bụi cỏ dại mọc hoang giữa cánh đồng đều là những nơi lý tưởng để ẩn náu. Chúng tôi chơi đến tận chiều tối, mồ hôi nhễ nhại, cỏ vụn và hạt lúa dính chặt vào quần áo, khiến da ngứa ngáy khó chịu. Về nhà, tôi rửa sạch bằng nước từ máy bơm, lấy một cục đá từ tủ lạnh làm bằng sữa bột hòa nước, đặt vào miệng, mở TV và nằm dài trên chiếu, đúng lúc chương trình hoạt hình bắt đầu lúc 5:30. Đó là chiếc TV màu cũ của Changhong, khoảng 20 inch, chỉ nhận được khoảng mười kênh truyền hình, nhưng có những nhân vật như chú Đổng Hạo với chiếc quạt lớn, phim cũ của Thành Long và Châu Tinh Trì, và bộ phim hài “Happy Ghost” với Lí Bách Thanh. Thời thơ ấu, dù lựa chọn giải trí không nhiều nhưng vẫn đầy niềm vui. Tôi đã bắt một con kiến và ném nó vào bãi cát, tưởng tượng mình đang đạo diễn một vở kịch anh hùng nguy hiểm. Vào buổi tối, người lớn thích tụ tập bên cầu đá để giải nhiệt. Có người mang ghế gỗ ra ngồi giữa cánh đồng hút thuốc, có người chỉ mặc áo, tay cầm tách trà, đứng dưới gốc cây hoặc ngồi trên phiến bê tông, trò chuyện về những chủ đề tôi không hiểu. Tháng 7 và tháng 8, tiếng ve kêu rất to, càng về đêm càng to hơn. Nếu lắng nghe kỹ, có thể nghe thấy tiếng cu gáy từ thung lũng gần đó, tôi chưa từng nhìn thấy cu gáy, thậm chí không nhớ khi nào tiếng kêu của chúng biến mất. Bầu trời đêm đầy sao, nhớ lời bà kể về những câu chuyện thần thoại trong sách nhỏ, cảm thấy sợ hãi. Đom đóm bay lượn giữa những thân cỏ, đôi khi nổi lơ lửng trên cánh đồng lúa. Những đêm hè thời ấy, mọi thứ trông thật đẹp, như một giấc mơ không đầu không cuối. Cũng giống như sự biến mất của những kỷ niệm thời thơ ấu, như một giấc mơ không rõ ràng, xuất hiện đột ngột trong cuộc sống hàng ngày, nhưng lại mờ nhạt và biến mất.

Trở về quê hương, cây cầu đá đã được san lấp, nhưng phiến bê tông vẫn còn, chỉ nhỏ hơn trong ký ức. Những cảnh vật mà tôi từng vô tình phóng đại hay trang trí trong ký ức giờ trở nên thô kệch và thực tế hơn. Suối trở nên màu vàng đất, giọt nước rơi vào người đều cảm thấy bẩn, không còn muốn chạm vào. Hàng xóm cùng tuổi đã kết hôn và sinh con, cả gia đình chuyển vào khu công nghiệp trong thành phố, tiếng khóc của trẻ nhỏ vẫn có thể nghe thấy qua cánh cửa. Bạn bè thời thơ ấu khác bên cầu đá đã mất tích từ lâu. Những quả cây bạch quả rụng đầy ngoài cổng, dấu vết tổ chim của chim én còn sót lại trên hiên nhà.

Chim sẻ bay qua trước mặt rồi biến mất, như mọi năm, mùa xuân sắp trôi qua.

Tác giả: Đặng Ứng Tả

Từ: “Nhớ lại thời thơ ấu” – Người viết lời nhạc: Đặng Ứng Tả


Từ khóa:

  • Cây cầu đá
  • Mùa xuân
  • Nhớ lại thời thơ ấu
  • Chim sẻ
  • Bài hát

Viết một bình luận