Ngày Lễ Tình Nhân và Ngày Trắng: Cội Nguồn và Ý Nghĩa
Ngày Lễ Tình Nhân và Ngày Trắng: Cội Nguồn và Ý Nghĩa
Như một người chuyên sống độc thân, tôi rất hào hứng khi tìm hiểu về nguồn gốc của Ngày Lễ Tình Nhân. Tên gọi này gợi nhớ đến Thánh Valentine, nhưng vấn đề là có nhiều Thánh Valentine, và không có ghi chép rõ ràng nào cho thấy ai trong số họ đã thực sự tồn tại hay những câu chuyện của họ đã được kết hợp lại. Trong truyền thống Chính Thống giáo, Thánh Valentine thường đề cập đến hai người: Thánh Valentine, Linh mục của Rôma và Thánh Valentine, Giám mục của Interamna, với ngày lễ kỷ niệm của họ là vào ngày 6 tháng 7 và 30 tháng 7. Tuy nhiên, cả hai đều không chết vào ngày 14 tháng 2.
Chỉ có một Thánh Valentine được ghi nhận là chết vào ngày 14 tháng 2, nhưng đó không phải là hai người được đề cập ở trên, mà là Thánh Valentine được ghi chép trong Từ Điển Bách Khoa Công Giáo, người đã chết ở châu Phi. Không có thêm thông tin nào về người này ngoài ngày chết của ông. J.C. Cooper trong Từ Điển Công Giáo đã suy đoán rằng các ghi chép về Thánh Valentine đã bị hủy trong cuộc đàn áp Kitô giáo của hoàng đế Diocletian vào thế kỷ thứ tư, điều này hoàn toàn có thể xảy ra.
Vì không có thông tin cụ thể nào về Thánh Valentine, cộng thêm việc có hai ngày lễ kỷ niệm khác nhau mà không có ý nghĩa gì đặc biệt, nên những người mang tên Valentino và Valentina trong Chính Thống giáo đã tạo ra một ngày lễ mới để làm phong phú hơn cuộc sống lễ hội của họ. Họ dựa vào Danh sách Các Tử Đạo Sùng Bái của Giêrônim, một cuốn sách được viết từ năm 460 đến 544 sau Công nguyên, vì các ghi chép sớm hơn đã biến mất trong dòng chảy lịch sử. Cuốn sách này rất ngắn gọn, chỉ liệt kê tên của các tử đạo và nơi họ được chôn cất, nên họ đã tìm thấy một Thánh Valentine chết vào ngày 14 tháng 2 và được chôn cất trên Đường Flaminia, và từ đó ngày lễ tình nhân ra đời.
Những câu chuyện về Thánh Valentine trở nên phổ biến hơn nhờ Geoffrey Chaucer, một nhà thơ và tác giả nổi tiếng thời kỳ Phục Hưng. Ông đã viết bài thơ “Parliament of Fowls” để ca ngợi tình yêu của vua Richard II. Bài thơ có câu: “Đúng vào ngày lễ tình nhân, mỗi con chim đi tìm bạn tình, mọi loại chim tụ họp, phủ kín đất, biển, hồ và rừng, tôi thậm chí không có chỗ đứng.” Điều này đã đưa Thánh Valentine trở thành biểu tượng của tình yêu.
Những phong tục của Ngày Lễ Tình Nhân cũng bắt đầu trong giai đoạn này, từ thế kỷ 14 đến 18, khi nhiều nhà thơ và nhà văn sáng tác thơ và thư tình để bày tỏ tình cảm của mình. Từ đó, việc tặng hoa hồng và thiệp tình yêu trở thành truyền thống phổ biến.
Ngày Trắng không phải là một truyền thống phương Tây, mà bắt nguồn từ Nhật Bản vào năm 1978. Hội đồng Công nghiệp Kẹo Mứt Quốc gia Nhật Bản đã tuyên bố ngày 14 tháng 3 là ngày trả lễ cho nam giới để đáp lại những món quà mà họ đã nhận được vào Ngày Lễ Tình Nhân. Ý tưởng này không phải là ngẫu nhiên, mà xuất phát từ việc công ty Ishimura Manseido đã sử dụng nó để quảng bá sản phẩm kẹo bông gòn của họ và đã thành công. Điều này nhanh chóng biến ngày 14 tháng 3 thành ngày quảng bá các loại kẹo, đặc biệt là sô cô la trắng, do đó hình thành nên Ngày Trắng.
Ngày Trắng đối với nam giới không phải là một ngày lãng mạn. Người Nhật coi trọng tình cảm và khá e dè, nên nếu một cô gái dám tặng chocolate cho một chàng trai mà cô thích, cô sẽ không ngần ngại kèm theo một vé phòng khách sạn. Do đó, vào Ngày Lễ Tình Nhân, nữ giới thường tặng hai loại chocolate: “chocolate bản mệnh” dành cho người họ yêu và “chocolate nghĩa vụ” dành cho những người khác. Chỉ những người nhận được “chocolate bản mệnh” mới cần cân nhắc việc đáp lại tình cảm vào Ngày Trắng. Những người nhận “chocolate nghĩa vụ” nên tránh xa người tặng.
Nhưng vấn đề là không ai biết chắc chắn mình đã nhận được loại chocolate nào, và việc hỏi lại có thể gây hiểu lầm. Vì vậy, trong khoảng thời gian một tháng giữa hai ngày lễ, mọi người phải tìm cách khám phá ra tình cảm thật sự của mình, tạo nên một cuộc chiến tình cảm đầy phức tạp.