Tôi ăn cơm chiên của “Bộ chỉ huy bảo vệ”.





Nỗi Sợ Hãi Trong Thời Kỳ Khủng Bố

Nỗi Sợ Hãi Trong Thời Kỳ Khủng Bố

Vào thập kỷ 1950, Đài Loan được biết đến với biệt danh “Thập kỷ Kinh Hoàng”. Chính phủ Quốc Dân Đảng đang trong tình trạng tuyệt vọng, ra sức đàn áp những người bị coi là “địch”. Các vụ bắt giữ và kết án liên tục diễn ra, không chỉ trong giới văn hóa mà còn ảnh hưởng đến mọi tầng lớp xã hội. Điều này đã tạo nên một bầu không khí lo sợ lan rộng khắp nơi.

Tôi làm việc tại một đài phát thanh nhạy cảm, và mỗi lần thấy bạn bè trong giới văn hóa bị bắt, bị kết án, thậm chí bị xử tử, tôi đều cảm thấy bất an. Các vụ án lớn không chỉ xuất hiện trong giới văn hóa, mà còn ở nhiều lĩnh vực khác. Vụ án của sinh viên Học viện Quốc phòng Quốc gia, ví dụ, đã gây chấn động khi sinh viên Tần Thọ Xuân bị kết án tử hình và Vương Hiếu Mẫn bị giam cầm. Tôi từng là bạn học với họ trong thời kỳ lưu vong, và tôi đã ghé thăm họ trước đó mà không cần hẹn trước. Một mảnh giấy để lại cho họ có thể trở thành một rắc rối lớn.

Trong bối cảnh như vậy, tôi đã sống trong sự sợ hãi, cố gắng ủng hộ lãnh đạo và chống cộng sản. Thời kỳ đó, các vụ án “địch” được xét xử theo luật quân sự, không quan tâm đến công lý xã hội, mà chỉ nhằm duy trì quyền lực và nâng cao tinh thần chiến đấu. Việc bị bắt không đáng sợ bằng việc bị hành hạ, và việc bị hành hạ không đáng sợ bằng sự phân biệt đối xử từ xã hội.

Năm 1950, sau khi gia nhập Đài Phát Thanh Trung Quốc, tôi dần nhận ra rằng các cơ quan an ninh đang theo dõi chặt chẽ giới văn hóa. Nhiều người bị bắt giữ, bao gồm cả người biên tập, diễn viên và nhà viết kịch. Tôi cũng trở thành mục tiêu, bị triệu tập bởi Bộ Chỉ Huy An Ninh.

Năm 1950, quân đội quốc dân đã tiến hành phong trào “Klann”, kêu gọi toàn bộ quân đội nỗ lực tiết kiệm và vượt qua khó khăn. Thời điểm đó, đời sống của gia đình quân nhân rất khó khăn. Họ sống trong những ngôi nhà tạm bợ, thiếu thốn về vật chất và tinh thần. Những khó khăn này đã tác động sâu sắc đến tôi, khiến tôi viết một câu chuyện mới về Khổng Tử, nhưng điều này đã gây ra rắc rối.

Một ngày, một người trẻ tuổi từ Bộ Chỉ Huy An Ninh đến mời tôi đến văn phòng của họ. Khi tôi đến, tôi được dẫn vào một căn phòng nhỏ và gặp một người đàn ông gầy gò, người đã lên án tôi vì bài viết của mình. Ông ta yêu cầu tôi giải thích động cơ viết bài, và tôi kiên quyết bác bỏ mọi cáo buộc. Ông ta sau đó đưa ra một bài viết khác của tôi, trong đó có nội dung về một câu chuyện lấy cảm hứng từ Kinh Thi. Tôi đã phủ nhận tất cả mọi cáo buộc.

Sau cuộc thẩm vấn, tôi được yêu cầu viết một bản tự truyện, từ khi sáu tuổi đến nay. Khi tôi hoàn thành, tôi nhận ra rằng họ đã theo dõi tôi và nhận ra rằng tôi chỉ là một tác giả không chính thức, không có tổ chức bí mật đứng sau lưng. Họ đã chuyển tôi cho một người khác, người đã xem xét bản tự truyện của tôi một cách thân thiện hơn. Ông ấy hỏi về các mối quan hệ của tôi, bao gồm cả những người bạn và đồng nghiệp, và tôi đã trả lời một cách cẩn thận.

Kết quả là, tôi không bị bắt giữ, nhưng bầu không khí sợ hãi vẫn tồn tại. Tôi tiếp tục làm việc tại đài phát thanh, nhưng luôn trong tình trạng căng thẳng. Tôi đã gặp phải sự giám sát và theo dõi từ các nhân viên an ninh, những người luôn lắng nghe và theo dõi mọi hoạt động của tôi.

Đây là câu chuyện về thời kỳ khủng bố, khi sự sợ hãi và nghi ngờ lan rộng khắp nơi. Sự sợ hãi không chỉ đến từ sự đàn áp của chính quyền, mà còn từ sự thiếu tin tưởng và chia rẽ giữa con người với nhau. Đây là một thời kỳ đen tối, khi mỗi người đều phải đối mặt với những lựa chọn khó khăn và những rủi ro không lường trước được.


Từ khóa:

  • Thời kỳ Khủng bố
  • Đài Phát Thanh Trung Quốc
  • Nhóm đặc vụ
  • Đạo quân đội Quốc dân
  • Sự sợ hãi

Viết một bình luận